Ở tuổi 24, Lottie đang suy nghĩ có nên chọn lấy chồng giàu thay vì tình yêu. Dù muốn cả hai nhưng cô lo lắng sẽ đến lúc nghiêng sang tiền bạc.
“Tôi là một người lãng mạn, nhưng…”, Lottie nói.
Cái “nhưng” này có nghĩa “khi cần thì phải làm” dù rằng Lottie đã học trường tư thục, tốt nghiệp đại học danh giá và đang có công việc tốt trong ngành báo chí.
Lottie không coi đây là “đào mỏ”. Việc chờ đợi và tìm kiếm để kết hôn với một triệu phú (hoặc tỷ phú) đối với cô giống như giải pháp cho thời kỳ kinh tế khó khăn. Trong bối cảnh kinh tế hiện nay, nếu muốn mua nhà, đi du lịch thường xuyên, cho con học trường tư, có sự cân bằng giữa cuộc sống và công việc, chỉ có khối tài sản thừa kế lớn mới đủ đáp ứng. “Đây là một trong các lý do tôi chia tay bạn trai cũ, người không có tài sản thừa kế, còn tôi có một sự nghiệp hấp dẫn nhưng lương thấp”, Lottie nói.
Quan điểm của Lottie nghe khó “lọt tai” và vấp phải sự chỉ trích của nhiều người.
Nhà kinh tế cấp cao Molly Broome ở Resolution Foundation, giải thích suy nghĩ của những người trẻ như Lottie xuất phát từ thực tế “kiếm tiền và tiết kiệm để trở nên giàu có” ngày càng khó hơn. “Một người trẻ có thể cảm thấy họ đã làm mọi thứ, từ học đại học, có bằng cấp, làm việc toàn thời gian nhưng vẫn chật vật để đạt được những cột mốc mà cha mẹ họ từng có”, bà nói thêm.
Nhà sử học Dr Eliza Filby cho biết việc chọn bạn đời dựa vào gia cảnh là “một xu hướng ngày càng phổ biến”. “Giáo dục hay công việc tốt không còn là yếu tố tiên quyết”, bà giải thích. “Sự giàu có của cha mẹ giờ đây mới là yếu tố quyết định kết hôn“.
Dr Filby cũng chỉ ra tài sản thừa kế đang ngày càng được tập trung vào một nhóm nhỏ, khiến lượng tài sản lưu thông bị thu hẹp. Ngày càng nhiều người thừa kế sẽ kết hôn với người tương tự.
Theo báo cáo của cơ quan thuế Anh, số lượng người trưởng thành nhận tài sản thừa kế tăng từ 1,7 triệu vào 2008-2010 lên 2,1 triệu vào 2018-2020. Dự báo đến 2036 sẽ có một khối lượng tài sản thừa kế lớn hơn khi thế hệ baby-boomer (sinh từ 1946 đến 1964) qua đời. Nhiều gia đình cũng đang tìm cách phân phối tài sản, đặc biệt sau các chính sách thuế gần đây.
Tại Anh, 10% hộ gia đình giàu nhất đang sở hữu khoảng 57% tổng tài sản quốc gia – con số nhỏ hơn Mỹ (nơi 1% người giàu nhất sở hữu 1/3 tài sản quốc gia), nhưng vẫn rất lớn.
Điều này làm tăng sự can thiệp của cha mẹ vào chuyện tình cảm của đôi trẻ. “Chúng ta đang thực sự quay lại thời Jane Austen (tác giả của Kiêu hãnh và định kiến). Các hợp đồng tiền hôn nhân cũng đang gia tăng”, chuyên gia này nói thêm.

Gia đình Bennet, trong phim Kiêu hãnh và định kiến.
Lydia, 24 tuổi, kể mẹ cô đã phản ứng kiểu bà Bennet trong tác phẩm Kiêu hãnh và Định kiến khi reo lên: “Một chàng trai độc thân với gia tài kếch xù! Thật tuyệt vời cho các con gái của chúng ta!”. Bạn trai cô có tài sản thừa kế lớn, một ngôi nhà rộng ở Scotland và bất động sản ở nước ngoài.
Dù tốt nghiệp đại học Russell Group với bằng xuất sắc, Lydia thừa nhận cô và bố mẹ đều cảm thấy “nhẹ nhõm” vì bạn trai giàu có. “Mẹ tôi kể với tất cả bạn bè về những chuyến đi trượt tuyết với gia đình anh ấy và những ngày cuối tuần sang trọng ở Scotland,” cô cười. “Bố mẹ tôi rất vui. Tôi nghĩ vì điều đó cũng giúp họ bớt áp lực tài chính”.
Kinh tế khó khăn, chi phí cho cuộc sống ngày càng đắt đỏ khiến “chuẩn giàu có” của người Anh thay đổi. Trong khi thu nhập bình quân hàng năm là 31.000 bảng, 90% những người kiếm được 100.000 bảng trở lên không tự nhận mình là người giàu có, theo báo cáo của ngân hàng HSBC. Thu nhập trung bình để được coi là giàu có ở Anh hiện nay là 213.000 bảng. Ở London, con số này gần bằng 300.000 bảng.
Thomas, 25 tuổi, làm việc tại một công ty luật, kiếm được 150.000 bảng mỗi năm. Tuy nhiên, anh không cảm thấy mình giàu có. Anh và bạn đời (lương dưới 30.000 bảng) phải trả tiền thuê nhà cắt cổ ở London. Cả hai cho rằng việc mua nhà, lập gia đình hay chi trả cho chuyến du lịch vượt quá khả năng của họ.
Trong ngành luật, các luật sư xuất sắc, làm cho một công ty danh tiếng bắt đầu với mức lương từ 125.000 đến 150.000 bảng. Các công ty nhỏ hơn trả từ 40.000 đến 70.000 bảng. Trong khi đó, một cố vấn trong một phòng khám y tế tư nhân kiếm được trung bình 200.000 đến 300.000 bảng. Nếu làm cho các bệnh viện công, một người mất ba năm mới được nhận mức lương 100.000 bảng Anh.
* Tên nhân vật đã thay đổi
Bảo Nhiên (Theo Telegraph)